Cảm Nhận Về Bài Thơ Nhớ Mùa Thu Hà Nội

Cảm Nhận Về Bài Thơ Nhớ Mùa Thu Hà Nội

VOH – Dưới ngòi bút của mỗi thi sĩ, Hà Nội lại được khám phá ở những góc nhìn khác nhau. Tuy nhiên, chất chứa trong mỗi câu thơ về Hà Nội luôn có tình yêu và nỗi nhớ.

VOH – Dưới ngòi bút của mỗi thi sĩ, Hà Nội lại được khám phá ở những góc nhìn khác nhau. Tuy nhiên, chất chứa trong mỗi câu thơ về Hà Nội luôn có tình yêu và nỗi nhớ.

Nhớ về Hà Nội hôm nay (Tế Hanh)

Hoàng lan hoa sữa thơm lừng không gian

Hồ Tây, Hoàn Kiếm, Thuyền Quang

Nước thu sóng sánh soi hàng mây bay

Cây me cây sấu có thay lá vàng?

Giục anh trở lại cầm bàn tay em.

Góc nhớ Hà Nội (Trương Nam Hương)

Hoa sấu rụng bồi hồi xanh ký ức

Tán bàng che không kín thuở ngây khờ

Tay anh khoác vai mùa em thổn thức

Anh nhặt lại tuổi mình viên sỏi nhỏ

Ba mươi năm nằm lắng dấu anh về

Xao xác gọi tên em từng góc phố

Hà Nội òa nghiêng mát một vòm ve!

Anh xoay ngang đã chạm sóng Tây Hồ

Thấy anh giờ dắt nhớ tuổi anh xưa!

Một Thoáng Mùa Đông Hà Nội (Mỹ Hạnh)

Hà Nội mùa đông sông Hồng nghiêng vào phố

Sương chưa tan chân ướt cỏ triền đê

Cầu Long Biên em lỡ nhịp quên về

Lang thang với vạt cúc vàng chớm nụ.

Chiều cuối đông đóa hồng quên khép cánh

Em gái quê chân chất gánh hàng hoa

Đây làng lúa ngát xanh màu cổ tích.

Em chợt mong một góc vắng cô tịch

Giữa ồn ào giữa náo nhiệt thành đô

Làng trong phố thanh tao và e lệ.

Bức chân dung qua trầm luân dâu bể

Liệu có còn những nề nếp đoan trang?

Phố âu lo đêm thức trắng chong đèn

Trăng đông lạnh co ro trong ngõ tối.

Người quên chi mà rảo chân bước vội

Mảng thời gian loang lổ những hoài nghi

Phố trong mơ thấp thoáng bóng voi quỳ

Người quân tử bỏ gươm xây hạnh phúc!

Thoáng chút heo may cho má thắm ửng hồng

Hay tại hơi thở ai chợt nồng nàn lướt qua thật khẽ

Ánh mắt nào chớp thật gọn cả dáng hình em!

Riêng phố nhỏ chiều nay sao như thật lạ

Có phải chăng chỉ vì cái nhìn của ai ấm quá

Em thả cho nỗi nhớ chao nghiêng

Cuộn thật tròn, thật tròn để lăn về nơi ấy

Nơi ánh mắt cồn cào như sóng dậy

Đốt cháy em, tan chảy khối băng tình!

Dường như tất cả đều thật lung linh

Trên phố nhỏ quanh mình hình như góc nào cũng ấm

Chợt tủm tỉm cười, con tim như xao động

Bao năm tháng vẫn đong đầy nỗi nhớ

Khung cửa nhỏ, tiếng thở dài trăn trở

Biết bao giờ em mới trở về thăm

Hà Nội ơi! Vẫn lặng lẽ tháng năm

Chiều phố Cổ nét thăng trầm huyền bí

Chiều Hồ Tây...đông dịu dàng thi vị

Liễu mơ màng rủ mộng mị hồn tôi

Đông dịu ngọt trên bờ môi nồng thắm

Ánh mắt ai đốt cháy chiều thăm thẳm

Đông lạnh về...nhớ lắm...một vòng tay.

Hà Nội ba sáu phố phường... (Hồng Thanh Quang)

Để ta đi những nẻo đường khác nhau

Sông Hồng cứ chả nông sâu lạc phần

Riêng tôi mộng mị canh dài buồn tênh

Thuyền em đá cứ nổi nênh lạ dòng

Nhưng ta nào có trao lòng cho ta

Bàn chân không mỏi lại qua một đời

Đã từng khóc trước những lời chia tay

Bỗng dưng lá rụng lại bay giữa trời

Thổi trong anh những rối bời sáng trong

Nhưng tôi lại thấy mênh mông nỗi niềm

Ơn giời run rủi cho em gặp mình…

Xuân Hà Nội (Thanh Trắc Nguyễn Văn)

Nửa dường nhung nhớ, nửa xa xôi.

Bóng chiều bàng bạc bóng Hồ Tây

Mùa xuân thấp thoáng như cô gái

Lấp lánh hoàng hôn những mái nhà.

Hoa đào nghiêng nụ lung linh gió

Lất phất mưa bay ướt lạnh thềm.

Hà Nội, anh về (Trương Nam Hương)

Gặp Thu môi cốm váy xòe heo may

Phố sâu đuôi mắt mưa dài đam mê

Nhà dâng dâng lấp bờ đê sông Hồng

Có em ngồi rót mùa Đông tràn trề

Chợt thương hoa sấu tóc thề tuổi mơ

Cà phê khuấy mãi dại khờ không tan.

Có phải em mùa thu Hà Nội (Tô Như Châu)

Nghe lòng ấm lại tuổi phong sương

May còn chút em trang sức sông Hồng

Một sáng vào thu bềnh bồng hương cốm

Đường Cổ Ngư xưa bắt bước phiêu bồng

Thôi thì có em sương khói môi mềm

Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông Hát

Lững thững Hồ Tây một dáng Kiều

Phải nơi đây miền Thanh, Nghệ Tĩnh

Phải nơi đây núi Nùng, sông Nhị

Lớn đậy con người đất Tổ Hùng Vương

Đẹp quê hương gặp lại tình người

Mơ Quang Trung vó ngựa biên thuỳ

chắc rêu phong đã in dấu bao ngày

Bỗng xôn xao rơi vàng tiếng gọi

Lệ mừng gặp nhau ngàn phím dương cầm

Quê hương thần thoại hiển linh hồn sông núi

Nắng thu muôn màu rực rỡ trong hồn anh

Đã qua những cơn mưa rào cuối hạ

Sớm thu nay trong mát dịu da trời

Lòng thì thầm gọi Bác: "Bác Hồ ơi!"

Một sớm ngày thường, một sớm thu Hà Nội

Đất nước tưng bừng người đi như trẫy hội

Bác Hồ đọc tuyên ngôn giữa nắng Ba Đình

Mãi mãi từ nay nước nhà có Tự Do Độc Lập

Bác hỏi: "Mọi người nghe tôi nói rõ không ?"

Tiếng đáp: "Có!" trào lên như sóng

Mơ ước bốn ngàn năm đã trở thành lời đáp của muôn dân!

Có gì liên quan giữa một cái tên

Ba Đình quảng trường, Ba Đình khởi nghĩa

Có gì liên quan giữa sông Mã biếc xanh với sông Hồng sóng đỏ

Giữa non nước bốn ngàn năm và sắc thắm trời thu

Không có gì quý hơn Độc Lập Tự Do!

Hà Nội mùa thu lấp lánh huy hoàng những công trình thế kỷ

Những ánh mắt, nụ cười rạng rỡ tin yêu...

Tôi nghĩ về quê hương còn vất vả gian lao

Đang khởi sắc dần lên cùng mùa thu Đất Nước!

Hà Nội Việt Nam (Phạm Đình Nhân)

Thăng Long thuở Lý lưu danh trị

Hoàn Kiếm thời Lê rạng chiến công

Nghìn năm con cháu trăm dòng tộc

Hà Nội 36 phố phường (Nguyễn Bính)

Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng:

Không nên qua đấy, nên qua đấy,

Không: Nhớ làm sao! Qua mất công.

Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.

Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi;

Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:

Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời!

Yêu có ông Trời khóa được chân!

Đến một chiều kia, đến một chiều

Lòng chàng đã dứt một tơ vương.

Chàng qua chiều ấy qua chiều khác…

Thu Hà Nội chiều vàng lá đổ (Phạm Thị Mai Khoa)

Nhấp nhô mái phố - lặng lẽ rêu phong

Cầu thang gỗ nâng gót vào phòng

Mở toang cánh cửa lòng - đón lá!

Gió quất vào tay, gió lay nghiêng ngả

Cuốn sổ nhật ký thảng thốt bồi hồi

Nhặt chiếc lá ép thành nỗi nhớ.

Thu trong lá, thu trong gió... heo may

Bâng khuâng về trên đường hoa sữa

Hồ Thiền Quang như vuông vải lụa

Tháng năm qua sáng tựa gương soi

Góc đường Nguyễn Du giăng đầy hoa sữa.

Những bài thơ ngắn về Hà Nội nồng nàn, cảm xúc

Thơ ngắn viết về Hà Nội có nhiều cung bậc cảm xúc nhưng chắc chắn luôn có tình yêu và sự sự rung động của người thi sĩ. Hãy cùng VOH điểm qua một số tác phẩm nổi bật để cảm nhận vẻ đẹp của vùng đất được mệnh danh là nghìn năm văn hiến này.

Xa một tuần có lâu quá không anh

Sao em thấy ngày cứ dài đến thế

Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa

Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời

Ngày xa anh em bỗng hoá đơn côi

Gió cũng chẳng vô tình ngang cửa nữa

Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ

Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy

Hà Nội bồng bềnh trôi theo heo may

Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm

Nỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy...

Đi trong phố cổ Hà Nội (Vũ Quần Phương)

Chân đi trong phố, hồn trên mái xưa

Mái rêu âm dương nắng chiều ngả bóng

Mùi thơm hoa mộc hay hoa móng rồng

Mùi thơm bâng khuâng thơm từ trí nhớ

Hàng Đường, hàng Ngang cái thời voi ngựa

Chân đi trong phố hồn trên mái xưa

Những cửa bức bàn những đèn dầu lạc

Mái tóc đuôi gà trên vai lụa bạch

Người như trong tranh ta như trong mơ

Hồn trên mái xưa những căn nhà cổ

Hỡi em váy đầm tóc xoăn mắt tím

Có về xa thẳm nón thúng quai thao

Thời nảo thời nao tiếng gà giữa ngọ

Cha mẹ thì già nắng ngả cành dâu

Phố thành giấc ngủ cho ta nằm mê.

Hà Nội mùa đông (Thạch Hoàng Việt)

Hà Nội đẫm mình trong cái lạnh mùa đông.

Mơ hồ nhớ một mùi hương hoa sữa

Không thể mong gặp ai thêm lần nữa

Trên con đường xám những vạt mây trôi.

Nhớ vô cùng một tiếng gọi ai ơi!

Tiếng xuýt xoa bên chén chè ấm nóng

Và sợ nhất bỗng dưng trời hào phóng

Hà Nội khăn quàng đỏ những ngày xưa

Gió giật mình ngác ngơ kìa phố cổ

Đám rêu buồn dày lớp bụi thời gian

Hà Nội mùa nghe ấm tiếng chuông vang

Rét ngọt ngào lấn sâu vào da thịt

Có ai lỡ chuyến xe đông không kịp

Nghe rét đến, nhớ về Hà Nội (Xuân Quỳnh)

Mùa trái lạ, điệp trùng bờ bến lạ

Đất hoang dã gọi tay người đến vỡ

Thép gai còn nham nhở dấu ngày qua

Những đoàn người đi lập lại làng quê

Bàn tay trắng bắt đầu nhen bếp lửa

Trận mưa đầu trên luống cày mới vỡ

Hạt lúa đầu qua kẽ ngón tay chai

Đất ở đây gắn người với con người

Biết thương yêu và hiểu về Tổ quốc

Nhưng ở đây chưa bao giờ biết rét

Chỉ mình em nghe rét nhớ về anh

Miền nắng xa thăm thẳm một mình

Mùa thay lá của những hàng cơm nguội

Đường Nghi Tàm bát ngát gió Hồ Tây

Trong quán nhỏ tách cà phê ấm nóng

Thương màu cúc giữa đông vàng rạo rực

Đêm phương Nam em thức nhớ về anh

Căn phòng con riêng của chúng mình

Nước trong phích, hoa trong bình gốm cũ

Sách trong giá và thơ trong trí nhớ

Những màu áo báo gió mùa đã tới

Nắng ẩn vào sau những mái nhà riêng

Chiều mùa đông anh đi dạo cùng em

Qua phố cũ, qua những đường phố mới

Gạch vừa lát, hàng cây còn trẻ tuổi

Những ngôi nhà như tiếng hát lên cao

Mùa đông này biết có những ai xa?

Bàn tay nhỏ che dưới trời nắng gắt

Những đàn chim bay tìm nơi đất ấm

Em muốn mang chút nắng tới quê nhà.

Lại đã thêm một mùa đông nữa đến

Phố ngoài kia như vội sớm lên đèn

Hoa sữa muộn mằn cố thơm cuối vụ

Người qua đường trong sương sớm lạ, quen...

Mùa đông đến nghĩa là nâu mái phố

Nghĩa là khăn len áo gió ngại ngùng

Nghĩa là bắp ngô nướng thơm hồng trên bếp lửa

Con mèo con không buồn ra sân nữa

Cuộn tròn xoe bên bếp ấm no tròn

Ai bảo tại gió ngoài kia se lạnh

Làm cho mèo thêm lười giấc ngủ ngon...

Ở dưới phố, cây vàng thêm lớp nữa

Cứ chen nhau đẩy thuyền lá đầy đường

Xui bước chân những ai người khách lạ

Lại chạnh lòng phiêu bạt nhớ cố hương

Hà Nội phố - Hà Nội đông nữa đến

Hà Nội trầm tư trong gió bấc đầu mùa

Hà Nội trở mình trong đêm chớm lạnh

Đừng xui tình nhớ lại chuyện ngày xưa...

Liệu có ai đi ngang cửa không vào?

Cái cánh buồm của một thời hoa đỏ

Đến bây giờ... xa thẳm tận phương nao...

Em lẽo đẽo đi theo mùa đông tới

Biết những ai lần đầu tiên xa xứ...

Nghe dương cầm có nhớ ngón tay ngoan...???